Lúc này, người đàn ông cầm dao đó đã lồm cồm bò dậy, dao găm rớt xuống đất, tay phải ôm lấy vai trái.
Vừa nghe thấy tiếng của người đàn bà, người đàn ông vội vàng bước đi, chặn ngay trước mặt Phương Bình.
“Đánh không lại phụ nữ, còn không đánh lại được ông chắc!”
Phương Bình bực bội khó chịu vô cùng, tôi chưa từng chọc ghẹo người nào, đang yên đang lành bị người ta tập kích.
Con dao của người đàn ông cũng không còn ở trên người, cậu cũng cóc cần sợ ông ta. Chân mặc dù đang bị đau, nhưng nắm đấm Phương Bình vẫn còn, người đàn ông vừa đến, Phương Bình phang một quyền ngay vào mặt đối phương.
“A!”
Theo đó là tiếng kêu bi thảm, người đàn ông lần nữa lại nằm xuống đất, mắt nhìn thấy máu đỏ tươi lập tức từ mũi chảy ra, máu miệng cũng chảy ra.
Có điều, bị người đàn ông này câu giờ, người đàn bà ấy lại đuổi kịp tới.
Tai Phương Bình nghe thấy tiếng gió, liền giơ tay bảo vệ đầu.
“Phang!”
Cánh tay của cả hai liền va chạm nhau, Phương Bình không quan tâm đến có bị thương hay không, giơ chân liền đá.
“Bang!"
Lần này, người đàn bà không thể đỡ được, bị Phương Bình một cước đá trúng vào chân, trên mặt biến sắc, một cơn đau đớn truyền đến đại não.
Lúc này cả hai người đã cùng quấn lấy nhau, Phương Bình dùng hai tay bảo vệ đầu, nhìn cũng không nhìn, giơ chân lên đá loạn.
Người đàn bà liên tục vung quyền đánh vào cánh tay Phương Bình, muốn nhắm vào phần đầu của Phương Bình, nhanh chóng giải quyết đối phương.
Cả hai đánh đều đánh loạn xạ, Phương Bình cũng không biết chịu phải bao nhiêu cú đấm, nhưng cũng đá trúng đối phương không ít lần. Ngay lúc cả hai đang đánh nhau, không biết từ lúc nào, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân.
Ngay lập tức, Phương Bình nghe thấy một tiếng gầm thét: “Muốn chết”
Phương Bình vừa nghe thấy âm thanh, liền nhìn thấy một nắm đấm, đánh lên đầu của người phụ nữ đó.
Giống như trái dưa hấu bị một quyền bổ ra, đỉnh đầu của bà ta bị nổ ra, máu me trộn lẫn hộp sọ tóc tai óc ác lẫn lộn, không biết thứ gì đã bắn tung tóe ra.
Phương Bình trơ mắt nhìn những thứ uế vật ấy bắn tung tóe vào người mình, trên tay, thậm chí là trên mặt… Vào thời khắc này, Phương Bình ngay cả ý nghĩ buồn nôn cũng không có, cả người đều ngây ra.
Rất nhanh, cậu cảm nhận được cảm giác buồn nôn đang kịch liệt dâng lên.
Mẹ nó, óc chó! Tên khốn kiếp, là ai đã làm ra cái chuyện này?
“Ọe...”
Ngay khi tiếng nôn khan phát ra từ miệng Phương Bình, Phương Bình vội vàng lau miệng, và rất nhanh nhớ lại, hồi nãy hình như tay áo cũng bị dính vào.
Lần này, từ nôn khan biến thành nôn thật rồi!
Nôn được một lúc, con mắt Phương Bình rưng rưng ngẩng đầu nhìn về hướng tên khốn kiếp kia.
Không phải khóc thật, là thực tế do lúc nôn không nhịn được, nước mắt sinh lý tự chảy xuống!
Phương Bình nhìn người kia, người kia cũng nhìn chằm chằm cậu.
Thấy Phương Bình ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, người trung niên cường tráng mặt chữ quốc có chút áy náy nói: “Xin lỗi, khiến các em bị kinh sợ. Đừng khóc, sự việc đã được giải quyết rồi...”
"Em không khóc!” Phương Bình lập tức phủ nhận, ông mới khóc, cả nhà ông đều khóc!
Người đàn ông cũng không phản bác, lời không nên nói đã nói ra, thanh niên sao có thể bị đả kích như vậy, cho dù bị người ta đánh khóc là sự thật, nhưng thể diện vẫn là phải có.
Học sinh bình thường, ông không cần quản. Nhưng cậu học sinh trước mắt này, chưa thành võ giả, thế mà đã có đánh nhau với một võ giả cấp một tới bây giờ, rất có tiền đồ!
Hạt giống tốt như này, nên được chăm sóc thỏa đáng một chút, nói không khóc thì là không khóc.
Phương Bình thấy thấy dáng vẻ của ông ta, có chút buồn bực, cũng không nói nữa, vội vàng nói: “Ông là ai?”
“Người của cục điều tra và truy bắt.”
“Còn bọn họ?” Phương Bình nghiêng đầu nhìn người đàn bà bị bể đầu, lại muốn ói.
“Một đám điên tuyên truyền tận thế...” Người đàn ông đơn giản giải thích một câu, lúc này, phía sau lại tới mấy người.
Người đàn ông quay đầu nói: “Dẫn về!”
Người đàn bà bị ông ta một chưởng đánh chết, người đàn ông kia cũng ngã xuống đất không động đậy, có điều vẫn còn thở, có lẽ chưa chết.
Phía sau, mấy người đi tới vội vàng bắt đầu thu dọn hiện trường, Phương Bình lại liếc mắt nhìn người đàn bà, khẽ nghiêng đầu, không muốn tiếp tục nhìn.
Bọn họ đang thu dọn, người đàn ông lần nữa áy náy nói: "Lần này, thực sự xin lỗi, em bị thương thế nào?”
“Không sao...”
Vừa mới nói xong không sao, Phương Bình cảm thấy cánh tay đau kịch liệt, hơi phản ứng một chút, xương cốt không gãy, nhưng lại khó chịu đau đớn.
Thấy Phương Bình thở mạnh, người đàn ông vội vàng nói: “Đi bệnh viện khám đi, chi phí do chúng tôi chi trả.”
Phương Bình hơi cử động cánh tay, không tiếp lời, mà chỉ hỏi: “Những học sinh khác không sao chứ?”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lại một chút, không phải nhằm vào Phương Bình, mà là nhằm vào đám người tập kích.
Suy nghĩ một chút, người đàn ông khẽ thở dài nói: “Một học sinh khá giỏi trường cấp ba Nhất Trung Thụy Dương bị dao găm đâm một nhát. Đã được đưa đi bệnh viện. Ngoài ra có hai em học sinh, cũng bị thương.
Còn có một phụ huynh bị thương rất nặng, lúc đó đối phương tấn công con trai của họ, được phụ huynh này chặn lại...”
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cậu học sinh khá giỏi trường cấp ba Nhất Trung đó bị thương rất nặng, không biết có thể bảo toàn tính mạng hay không.
Người đàn ông nói xong lại nói: "Lần này đám người điên này tham gia đều là giáo đồ bình thường, Thụy Dương mấy ngày nay kiểm tra nghiêm ngặt, đối phương không thể mang theo vũ khí nóng...”
“Có bao nhiêu võ giả?” Phương Bình đột nhiên cắt lời ông ta nói, hỏi một câu.
“Một người... cũng là người vừa rồi...”
Người đàn ông trung niên hầu như hỏi gì đáp nấy, chỉ cần không liên quan đến cơ mật, đều nói tất cả cho Phương Bình.
Dù sao lần này Phương Bình bị người ta đánh, là người bị hại, hơn nữa còn là một chuẩn võ giả đánh nhau chính diện với võ giả.
Phương Bình khóe miệng co giật, mẹ nó, chỉ có một võ giả, bị mình gặp phải! Mình có vận may gì đây?
Phương Bình đang oán giận, người đàn ông lại cảm khái nói: “Thật may, đối phương lựa chọn tập kích em...”
Sắc mặt Phương Bình có chút đen lại, lời này có ý gì? Thì ra tập kích mình là đúng?
Ý thức được lời này nghe không hay, người đàn ông lại nói sang chuyện khác: “Em học sinh à, em vẫn nên đến bệnh viện khám đi, tránh lưu lại thương tật. Chuyện này bây giờ đã được kiểm soát rồi, sau khi xử lý xong, chúng tôi sẽ thông báo ra bên ngoài.”
Phương Bình lúc này cũng đứng lên rồi, nhìn lướt qua người đàn bà đang bị kéo đi, có chút cau mày nói: “Như vậy là kết thúc rồi? Em còn chưa truy cứu xem chuyện này là chủ ý của ai. Đang yên đang lành, chỉ đến đi thi, em liền bị người ta công kích, còn suýt chết nữa. Chuyện này, cũng nên giải thích rõ chứ?”
“Em...” Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, Phương Bình dẫu sao hiện tại cũng chưa phải là võ giả, có mấy lời nói quá hống hách cũng không tốt.
Phương Bình nhìn thẳng vào ông ta, lên tiếng ngắt lời: “Em biết, các vị là cục điều tra và truy bắt, quyền lợi lớn, thực lực mạnh. Nhưng em sắp bước vào Võ Đại, em còn có một người anh là võ giả cấp ba. Chuyện này, không thể nói một câu người bị điên công kích là xong chứ?
Em cũng đã nhìn rõ rồi, hai người này rõ ràng nhìn chằm chằm vào em, nếu như tập kích, vậy thì tùy tiện tìm một người nào đó là được. Nhưng họ chỉ nhắm vào một mình em, điều này không thích hợp, đúng chứ?”
Nếu như đổi thành bình thường, Phương Bình chỉ mong sao bớt ít chuyện.
Nhưng cậu vừa nghĩ kỹ rồi, người đàn bà kia thì không nói, nhưng người đàn ông kia nhất định là sớm đã nhắm vào cậu. Học sinh nhiều như vậy, công kích ai không công kích, tại sao cứ phải truy đuổi cậu?
Sự việc không được làm rõ, phương Bình sao có thể an tâm.
Vừa nghe phương Bình còn có một người anh là võ giả cấp ba, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, có chút do dự nói: “Anh của em là...”
"Nam Giang Võ Đại - Vương Kim Dương, không phải anh em ruột, là quen biết.”
Phương Bình lại lần nữa mượn tên tuổi của Vương Kim Dương, chắc hẳn người trước mắt cũng sẽ không đi tìm lão Vương xác nhận đâu, vả lại gần đây điện thoại lão Vương gọi không được.
“Vương Kim Dương...”
Sắc mặt người đàn ông lại lần nữa biến đổi, suy nghĩ một chút mới nói: “Là như vầy, em cùng tôi tới cục điều tra và truy bắt một chuyến, đợi sự việc có kết quả, tôi sẽ nói chuyện với em.”
"Được!” Phương Bình lúc này cũng không đoái hoài tới có bị bỏ lỡ thời gian về nhà hay không.
Đang yên đang lành bị người ta truy giết, còn có võ giả tham gia trong đó.
Cũng may là người phụ nữ đó quá kém cỏi, đổi thảnh là Hoàng Bân, cậu sớm đã bị đánh chết rồi!
Phương Bình không quan những cái khác, chỉ quan tâm cái mạng nhỏ này.
Ít nhất cũng phải làm cho rõ, người tập kích mình là ai, vì sao công kích mình, có lẽ nào sẽ có lần sau...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo